Đuông dừa là côn trùng đặc sản miền Nam, nó ngon, nó hấp dẫn nhưng muốn có
được Đuông ăn người ta phải hạ cây dừa xuống, chẻ ngọn ra mới bắt được nó, mà
làm vậy thì coi như giết luôn cây dừa. cho nên người ta chỉ chờ khi thấy cây dừa
nào vàng lá, rũ đọt…coi như chắc cú là cây dừa sẽ “ngủm củ tỏi” thì người ta mới
đốn cây dừa xuống và bắt Đuông… cho nên suy ra Đuông là món ăn quí hiếm!
Cái ấn tượng đầu tiên của tui khi lần đầu nhìn thấy con
Đuông cũng khá là sợ, vì hồi nhỏ tui vốn sợ côn trùng sâu bọ mà…. bà con đã từng thấy con
sâu của cây Gòn chưa? Nó là loài sâu mà theo tui từng thấy là bự nhất rồi, vậy
mà con Đuông nó còn bự hơn nữa. Con vừa thì bằng ngón tay trỏ, con mập thì bự cỡ
ngón cái, có con còn bự bằng hai ngón tay luôn… Ghê nhất là mấy cọng lông trên
mình nó, đuông Chà Là thì không có lông chứ Đuông dừa thì có đó…thử bắt một con
bỏ lên lòng bàn tay cho nó ngọ ngoạy mà coi… đảm bảo bạn không nổi da gà là tui
không ăn tiền luôn…!
Hồi đó tui thắc mắc trong bụng là không hiểu vì sao người ta
có thể cho cái con sâu gớm ghiếc đó vô miệng mà nhai được ta? Nhìn thấy nó lúc
nhúc trong thau thôi là tui muốn xanh mặt rồi nói gì tới chuyện ăn nó, tưởng tượng
thôi là cũng thấy muốn ói rồi… sao mà có thể gắp cho nó vô miệng mà ăn được đây
hả trời!!!
Thưởng thức đặc sản côn trùng Đuông
Nhớ lại lần đầu tiên tui ăn Đuông… Tui nhắm mắt, trân mình gắp
con Đuông cho vô miệng, mà thật tình lúc đó tui cũng chỉ dám ăn con Đuông lăn bột
chiên mà thôi vì lớp áo bột mì chiên giòn bên ngoài sẽ che đi cái hình thù con
sâu gớm ghiếc của con Đuông nên cũng đỡ “ớn” phần nào. Một tiếng “phụp” rất là
“thanh tao” sẽ vang lên trong họng, vỏ túi bể ra… ngay sau đó là vô số chất bổ
trong túi sẽ bung ra… giải phóng chất béo ra tràn ngập họng nó len lỏi vào tận
kẽ răng thiếu điều như muốn chui qua kẽ răng mà xịt ra ngoài luôn vậy… Lúc đó
thì bà con chỉ còn “biết câm nín nghe tiếng em… nuốt” thôi chứ không thể làm gì
khác hơn nữa. Bà con chỉ còn có thể tận hưởng tất cả hương vị thơm ngon, béo ngọt
của con Đuông qua… đầu lưỡi mà thôi… (vì đã cứng họng rồi mà… he he!!!). Nói
chung là bà con sẽ không nhai được gì hết, một cảm giác vừa ngon vừa ngán, vừa
muốn… phun ra ngoài… Nhưng khoan hãy phun ra vội… Bà con hãy cứ nghĩ đây là một
món ăn mà mình có thể ăn được lần này là duy nhất trong đời thì bà con sẽ không
nỡ nào phun ra được cho dù… rất muốn. Cố gắng nuốt “ực” một cái, rồi bắt đầu tiếp
tục “chép chép” miệng vài cái nhe, đưa đầu lưỡi quét dọc theo hai hàm răng, vét
sạch hết mọi chất béo còn lại… nuốt một lần nữa…